Khuyên

KHUYÊN

Bảo gió thôi buồn ngọn liễu cao
Dù mây ngóng đợi quẩn quanh chào
Đường duyên lỡ gánh đừng trông nguyệt
Vũ trụ quên mình chẳng thiết sao
Nhắc lại mùa xưa hồn ngỡ bỏ
Tìm sang lối cũ lệ dưng trào
Dầy thêm kỉ niệm... người đâu mất?
Để suốt đêm trường lạnh lẽo trao

Như Quỳnh

Trăng Đơn

TRĂNG ĐƠN

Trăng rằng gió thổi miệt mài cao
Kệ nỗi niềm mây thắc thỏm chào
Lặng lẽ chiều trôi về phía đảo
Âm thầm nghĩa bỏ loại đời sao
Rừng tha thiết buổi sương gàn dạo
Suối lạc loài đêm bão chảy trào
Ngẫm ngợi thương mùa cây trổ áo
Chân tình hỏi có thiệt thà trao?

Như Quỳnh

Lỡ Dở

lỡ dở

Những tưởng trăng thề mộng ước cao
Nào hay đổ vỡ trớ trêu chào
Bên đường bóng nguyệt nghiêng mình tiễn
Giữa nẻo gian trần kích dạ sao
Bởi thắm tình đâu bờ đợi vỗ
Vì dư nợ đã biển thôi trào
Nhiều đêm ngẫm ngợi đời ai oán
Khổ não đang chờ gót ngọc trao.

Như Quỳnh

Chưa Xong

CHƯA XONG

Khuya rồi bóng nguyệt ở ngoài song
Cứ gợi hồn ta kỉ niệm dòng
Thuở hiểu yêu còn quanh quẩn gọi
Duyên mời mọc vẫn đẩy đưa hong
Ghi đêm hẹn ước thành chồng vợ
Chuyển phút ưu phiền hóa cũi gông
Lạc bước thi nhân đành khắc khoải
Ôm bề quạnh quẽ chẳng lần xong

Xuân Đông

Làm Thơ

LÀM THƠ

Một góc đường thi xúc cảm lòng
Khơi mào trở lại nỗi niềm mong
Chiều rơi gió nhẹ mơ màng thổi
Liễu rũ thơ cùn tưởng tượng đong
Viết chẳng hay lời câu bị méo
Soi càng chuẩn ý nghĩa thành cong
Nhiều khi thấy nản buông tay bút
Kệ ánh trăng gầy cứ biểu xong

Xuân Đông

Cạn Chén Trà Thơ

CẠN CHÉN TRÀ THƠ

Bên trà kỉ niệm dịu dàng khơi
Tựa thước phim quay kể chuyện đời
Vị đắng êm đềm còn trở lại
Ngày xưa phiến diện vẫn không rời
Cùng thơ chén cạn tình thân trỗi
Với bạn duyên đầy nghĩa ái phơi
Ngọt ở nơi lòng tha thiết đãi
Bao niềm cảm xúc chẳng hề vơi

Xuân Đông

Uống Trà

UỐNG TRÀ

Được bữa sang mùa gió lạnh khơi
Trà ngon uống cạn thỏa thuê đời
Dù sao với nguyệt chưa lần đổi
Dẫu núi cùng mây chẳng thuở rời
Bạn thả lời thơ êm ái viết
Ta nhìn bóng liễu miệt mài phơi
Lòng nghe lắng dịu trong tình cảm
Giữa chốn yên hà mặn đắng vơi

Xuân Đông

Ơn Thầy

ƠN THẦY

Khổ tặng ngày qua vẫn bám đò
Tâm Thầy chẳng nghĩ nặng nề lo
Say nghề phải luyện từng con suốt
Lỡ nghiệp hoài chăm cả đám trò
Nửa kiếp âm thầm đan giũa ngọn
Nguyên đời lặng lẽ kết thành pho
Mơ tùng bách vững trời Nam Việt
Mộng trải nhiều thêm những bóng cò

Như Quỳnh

Nào Lo

NÀO LO

Thầy tôi mãi gánh chuyện đưa đò
Dẫu ở duyên trần cuộc sống lo
Một bữa lời khuyên cùng cả lớp
Nhiều năm nghĩa chuyển đến bao trò
Yêu nghề dẫn trẻ soi tìm lối
Vướng nghiệp chăm đời phải vẽ pho
Tuổi hạc theo người tâm huyết giữ
Nào đâu nghĩ ngợi tới công cò

Như Quỳnh

Đất Hà Giang

ĐẤT HÀ GIANG

Cực Bắc quê mình Lũng Cẩm đây
Về thăm phố cổ ngọt duyên bày
Sang làng dệt vải dàn thoi cũ
Ở ruộng nhìn hoa những lối dày
Tổ Quốc thanh bình dâng nỗi mộng
Con đường hạnh phúc dẫn chiều say
Hà Giang điểm hẹn chờ khai phá
Cảnh chợ tình đêm tiễn bước ngày.

bài họa
Như Quỳnh