Lỡ Dở

lỡ dở

Những tưởng trăng thề mộng ước cao
Nào hay đổ vỡ trớ trêu chào
Bên đường bóng nguyệt nghiêng mình tiễn
Giữa nẻo gian trần kích dạ sao
Bởi thắm tình đâu bờ đợi vỗ
Vì dư nợ đã biển thôi trào
Nhiều đêm ngẫm ngợi đời ai oán
Khổ não đang chờ gót ngọc trao.

Như Quỳnh

Các bài họa:

Trăng Đơn

TRĂNG ĐƠN

Trăng rằng gió thổi miệt mài cao
Kệ nỗi niềm mây thắc thỏm chào
Lặng lẽ chiều trôi về phía đảo
Âm thầm nghĩa bỏ loại đời sao
Rừng tha thiết buổi sương gàn dạo
Suối lạc loài đêm bão chảy trào
Ngẫm ngợi thương mùa cây trổ áo
Chân tình hỏi có thiệt thà trao?

Như Quỳnh

Khuyên

KHUYÊN

Bảo gió thôi buồn ngọn liễu cao
Dù mây ngóng đợi quẩn quanh chào
Đường duyên lỡ gánh đừng trông nguyệt
Vũ trụ quên mình chẳng thiết sao
Nhắc lại mùa xưa hồn ngỡ bỏ
Tìm sang lối cũ lệ dưng trào
Dầy thêm kỉ niệm... người đâu mất?
Để suốt đêm trường lạnh lẽo trao

Như Quỳnh

Trò chuyện cùng chủ bút:

Có 0 bình luận.